Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học, điều cậu bé sợ đã trở thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé. Cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi tại sao mẹ mình bị một vết sẹo lớn như vậy.
Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ, mặc cho vết sẹo đập vào mắt. Nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào trong góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo:
Bạn thân mến!
Chẳng ai muốn mang những vết sẹo trên người, vì nó ít nhiều làm giảm đi vẻ đẹp tự nhiên của con người. Ấy nhưng khi vết sẹo trở thành dấu vết của tình yêu, thì dấu vết ấy lại đáng tự hào biết bao.
Đôi bàn tay chai sần vì lao động vất vả của Cha, sự đen sạm vì dãi dầu nắng mưa của Mẹ. . . là những dấu vết rất đáng tự hào.
Mong rằng bạn đừng nhìn nó như là một điều làm mặc cảm xấu hổ, nhưng hãy tự hào vì bạn có Cha Mẹ thật tuyệt vời.
Nghe đọc chuyện: