Bên bờ sông có một chú Rùa đang ra sức tập bay.
– Cố lên nào..1,2,3 cố lên …
Một anh Chim Sẻ bay ngang qua thấy thế liền hỏi:
– Anh Rùa ơi, anh đang làm gì thế?
Rùa thở dài đáp:
– Tôi đang tập bay đấy, Chim Sẻ ạ.
Nghe vậy Chim Sẻ rất ngạc nhiên hỏi lại Rùa
– Sao cơ? Chẳng phải anh đã chiến thắng trong cuộc thi chạy với Thỏ đó sao? Tất cả là nhờ bốn chiếc chân của anh mà.
Rùa nhăn mặt trả lời:
– Thôi thôi, chú em đừng nhắc nữa. Tôi và Thỏ đã thi lại lần nữa. Thỏ không ngủ quên giữa cuộc nữa nên đã dễ dàng thắng tôi. Lần này, khi tập bay được tôi sẽ quyết đấu một trận nữa với Thỏ.
Chim Sẻ cười:
– Nhưng mà anh đâu có cánh!
Nhưng Rùa vẫn không lay chuyển.
– Bất kể thế nào tôi cũng phải học bay cho bằng được, Chim Sẻ ạ.
Chim Sẻ lại nói:
– Nhưng anh đâu có cánh thì làm sao mà bay được, em khuyên anh nên từ bỏ ý định đó đi thì hơn, thôi em đi chơi đây.
Chim Sẻ bỏ đi rồi, Rùa đi kiếm về rất nhiều lông chim, may cho mình một đôi cánh tuyệt đẹp. Nó ra sức tập luyện, nhưng đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không có gì tiến triển. Nó nghĩ:
– Thế này không ổn. Mình phải đi mời thầy về dạy mới được. Ngày hôm sau, Rùa lên đường đi tìm thầy dạy bay. Ròng rã mấy ngày, nó đi đến một vách núi cheo leo hy vọng sẽ tìm được thầy.
Một hôm, Rùa đi tới một vách đá, đột nhiên có một đôi cánh lớn liệng qua. Rùa ta vô cùng ngưỡng mộ, nghĩ bụng:
– Đây chính là người thầy mà mình đang tìm kiếm.
Rùa liền hét to:
– Anh Chim Ưng ơi, xin hãy dạy em bay nhé!
Chim Ưng ân cần nhắc nhở Rùa:
– Em Rùa à, em và anh không giống nhau, em không có cánh, làm sao mà bay được?
Rùa cầm ra đôi cánh tự làm, liên tục xin:
– Anh xem, em có cánh rồi đây này, xin anh hãy nhận em làm đồ đệ đi.
Chim Ưng đành phải chấp nhận lời thỉnh cầu của Rùa.
– Thôi được, nếu em đã quyết thì anh sẽ giúp, nhưng anh không chắc là em sẽ bay được đâu nha.
Rùa tự lắp thêm đôi cánh, Chim Ưng nhấc bổng Rùa lên, bay cao hơn những ngọn cây. Rùa thích quá reo lên:
– A Ha mình sắp biết bay rồi!
Đang bay trên không trung thì Chim Ưng bỏ Rùa ra. Rùa ta giống như diều đứt dây, rơi tự do xuống, mặc cho Rùa cố gắng vỗ đôi cánh tới tấp nhưng không ăn thua gì.
– Cứu với, ai cứu tôi với…….
Rùa rơi thẳng xuống một tảng đá to, khiến cho mai Rùa bị vỡ rạn.
Kể từ đó, trên mai của Rùa có những vết rạn ngang dọc, đó là dấu tích của lần tập bay.
Các bạn thân mến!
Qua câu chuyện vừa rồi chúng ta có thể rút ra một bài học cho cuộc sống đó là đừng mù quáng học theo những điều mà mình ngưỡng mộ từ người khác mà không phù hợp với khả năng của bản thân mình. Bạn hãy phát huy hết ưu thế của mình, tự đi trên con đường riêng của mình. Có như thế thành quả của mình mới bền vững
Nghe đọc chuyện: