giao hàng trong 24 giờ
trả lời trong vòng 1 giờ
Theo dõi:

Chuyện 45: Tàn nhang

25 Tháng Mười, 2020

Chuyện 45: Tàn nhang

 

 

Một bà cụ đang nắm tay một bé xếp hàng trong công viên. Mặt cậu bé rất nhiều những đốm tàn nhang nhỏ, nhưng đôi mắt thì sáng lên vì háo hức. Rất nhiều trẻ con cũng đang xếp hàng chờ được một họa sĩ trang trí lên mặt để trở thành những “người da đỏ” hay “người ngoài hành tinh”…

– Cậu lắm tàn nhang thế, làm gì còn chỗ nào trên mặt mà vẽ! – Cô bé xếp hàng sau cậu bé nói to.

Ngượng ngập, cậu bé cúi gầm mặt xuống. Thấy vậy, bà cậu cũng ngồi xuống bên cạnh:

– Sao cháu buồn thế? Bà yêu những đốm tàn nhang của cháu mà! Hồi còn nhỏ, lúc nào bà cũng mong có tàn nhang đấy! – Rồi bà cụ đưa những ngón tay nhăn nheo vuốt má cậu bé – Tàn nhang cũng xinh lắm, chắc chắn chú họa sĩ sẽ thích những vết tàn nhang của cháu! Cậu bé mỉm cười:

– Thật không bà?

– Thật chứ! – bà cậu đáp – Đấy, cháu thử tìm thứ đẹp hơn những đốm tàn nhang!

Cậu bé nhìn bà, suy nghĩ một chút rồi thì thầm:

– Những nếp nhăn, bà ạ!

 

    Bạn thân mến!

Lời của cô bé là sự thật, nhưng lời ấy làm cho người khác tổn thương, đau lòng; Lời của bà cụ là không thật, nhưng lời của bà làm vơi nỗi đau trong lòng cậu bé.

Chúng ta được giáo dục để nói sự thật, nhưng không biết cách để tránh nói những lời làm tổn thương đến người khác.

Nghệ thuật sống là biết lựa lời nói để dù khi phải nói sự thật, nhưng không gây tổn thương cho mọi người.

Nghe đọc chuyện: