Ðó là câu chuyện của Jimmy Durante, một diễn viên hài được mời tham gia một buổi trình diễn phục vụ những cựu chiến binh trong thế chiến thứ hai. Ông báo với ban tổ chức rằng lịch diễn của mình rất khít nên chỉ có thể tham gia diễn trong vài phút. Nhưng nếu họ cho phép, ông sẽ độc diễn một đoạn rồi đi ngay. Dĩ nhiên là ban tổ chức đồng ý.
Nhưng khi Jimmy lên sân khấu, điều thú vị đã xảy ra. Ðộc diễn xong ông vẫn đứng lại, tiếng hoan hô càng lúc càng lớn hơn và ông cứ đứng đấy trên sân khấu. 15, 20 phút rồi cả nửa tiếng. Cuối cùng, ông cũng cúi đầu chào lần cuối và rời sân khấu.
Tại hậu trường, một người hỏi ông:
– Tôi ngỡ là ông sẽ đi sau vài phút, chuyện gì thế?
Jimmy trả lời:
– Ðúng là tôi phải đi nhưng tôi sẽ chỉ cho anh thấy tại sao tôi lại ở lại. Hãy nhìn vào hàng ghế trước.
Ðó là 2 người đàn ông đều bị cụt mất một cánh tay. Một người mất cánh tay mặt, người còn lại mất cánh tay trái. Cùng với nhau, họ mới có thể vỗ tay được và họ làm điều đó một cách hết sức nhiệt tình.
Bạn thân mến!
Phần thưởng cao quý nhất dành cho người biểu diễn không hẳn là những tràng vỗ tay, nhưng là thái độ của người đón nhận. Tấm lòng của hai người đàn ông cụt tay là lý do giữ chân người nghệ sỹ Jimmy.
Cũng thế, bằng tấm lòng và sự nhiệt tình của bạn, bạn hãy níu chân những người đến với bạn.
Nghe đọc chuyện: